Lịch sử Nội_các_Hitler

Vào mùa xuân năm 1932, Hitler tranh cử chức vụ Tổng thống chống lại Tổng thống đương nhiệm và anh hùng Thế chiến I Paul von Hindenburg. Cuộc bầu cử tổng thống tổ chức ngày 13/3/1932, là một sự thể hiện ấn tượng cho Đảng Quốc xã với việc Hitler nhận được 11 triệu phiếu tương đương 30.1%. Hindenburg giành 18 triệu phiếu tương đương 49.6% và là ứng cử viên dẫn đầu; tuy nhiên, do không ai nhận được đa số phiếu tuyệt đối cần thiết để được trao chức vụ tổng thống, một cuộc bầu cử vòng 2 đã được tổ chức ngày 10 tháng 4.

Hitler đã thêm hơn 2 triệu phiếu bầu trong vòng 2, đạt được 36.8% tổng số phiếu biểu. Hindenburg chỉ thêm được 1 triệu phiếu bầu so với trước đây nhưng cũng đủ để đạt 53% số phiếu, đủ điều kiện để ông được giữ thêm một nhiệm kỳ là Tổng thống Cộng hòa Weimar.

Mặc dù Hitler thất cử, kết quả bầu cử cho thấy, Đảng Quốc xã đã phát triển ở cả hai mặt mạnh mẽ và phổ biến.

Trong tháng 6/1932, Hindenburg sử dụng quyền lực Tổng thống của mình để giải tán Reichstag và bổ nhiệm Franz von Papen làm thủ tướng mới. Kết quả là, một cuộc bầu cử mới phải được tổ chức để bầu các thành viên của Reichstag. Trong cuộc bầu cử tháng 7/1932 này, sự phổ biến của Đảng Quốc xã sẽ được khẳng định hơn nữa với số ghế trong Reichstag thêm 123 ghế, trở thành đảng lớn nhất trong Reichstag nhưng không giành được đa số.

Tháng sau, Papen mời Hitler vào vị trí Phó Thủ tướng. Đến thời điểm này, Hitler nhận ra rằng có thể nắm quyền của Papen và từ chối chấp nhận vị trí này.[3] Thay vào đó, Hitler tạo ra những rắc rối khiến việc điều hành của Papen hết sức khó khăn và nhằm tạo điều kiện cho một cuộc bỏ phiếu bất tín nhiệm. Papen tham vấn với Tổng thống giải tán Reichstag mới được bầu với mục đích tránh cuộc bỏ phiếu bất tín nhiệm.

Trong cuộc bầu cử Reichstag tiếp theo tổ chức tháng 11/1932, Đảng Quốc xã mất 34 ghế. Mặc dù vậy, Đảng quốc xã vẫn mạnh nhất. Papen, đang tìm kiếm liên minh để thành lập chính phủ, đã không thể làm như vậy mà không bao gồm Đảng quốc xã. Không có liên minh, Papen đã buộc phải từ chức thủ tướng vào tháng 12/1932.

Hitler xem đây là một cơ hội để ông có thể trở thành Thủ tướng; Tuy nhiên, thay vì bổ nhiệm Hitler, Hindenburg đã bổ nhiệm Kurt von Schleicher. Papen đã ngạc nhiên bởi sự lựa chọn này khi ông đang cố gắng thuyết phục Hindenburg phục hồi ông là Thủ tướng và cho phép ông nằm quyền bằng sắc lệnh khẩn cấp.

Hitler tiếp tục nhận được sự ủng hộ từ giới ngân hàng và các tập đoàn công nghiệp trên toàn nước Đức và các nhóm này gia tăng áp lực lên Hindenburg về việc bổ nhiệm Hitler làm Thủ tướng.

Với mong muốn trở lại làm Thủ tướng, Papen vận động sau hậu trường để chống lại Schleicher, bao gồm cả việc hợp tác với Hitler.

Schleicher, phát hiện ra Papen đang chống mình, đã gặp Hindenburg để yêu cầu Tổng thống ra lệnh Papen ngừng hoạt động công kích. Ngược lại hoàn toàn Hindenburg đã không phản ứng gì.

Một loạt các cuộc họp giữa Hitler, Papen, và các quan chức quan trọng của Đức đã được tổ chức trong tháng 1/1933. Schleicher bắt đầu nhận ra rằng ông đã ở một vị trí mong manh, hai lần yêu cầu Hindenburg giải tán Reichstag và đặt cả nước dưới nghị định khẩn cấp. Cả hai lần, Hindenburg từ chối và sau lần thứ hai, Schleicher đã từ chức.

Với sự vận động của Papen, Hindenburg đã đồng ý thành lập một chính phủ mới với sự liên minh của Hitler. Vào ngày 22/1, Papen đã nhượng bộ từ bỏ yêu sách trở thành Thủ tướng của mình và cam kết hỗ trợ Hitler làm Thủ tướng, trong đó Papen sẽ giữ chức Phó Thủ tướng và chức vụ Thủ tướng Phổ.

Vào ngày 23/1, Papen trình bày với Hindenburg ý tưởng của ông về việc Hitler sẽ trở thành Thủ tướng, đồng thời chi phối quyền lực của Hitler.

Sau khi Schleicher từ chức ngày 28/1, Hindenburg đã triệu tập Papen đến để trao quyền lập nội các. Cuối cùng, Tổng thống, người trước đây đã thề sẽ không bao giờ để Hitler trở thành Thủ tướng, đã bổ nhiệm Hitler vào ngày 30 tháng 1 năm 1933, với Papen là Phó Thủ tướng.